Vợ Ơi Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! - (Chương 63) - Tác giả Lãnh Nguyệt Băng Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! Chương 14 - NovelToon Chương 14 Còn thiếu một chút nữa là đầu Dương Họa Y đã đập vào cạnh tủ. Nhan Từ Khuynh kéo cô lên rồi ôm vào lòng khiến cô sững người. - May quá! Em không bị gì! Chút nữa thì - Anh thôi đi! - Dương Họa Y lần nữa đẩy anh ra.
- Anh xin lỗi em rất nhiều! Anh biết bản thân đã từng đối xử không tốt với em, khiến em phải tổn thương và sợ hãi. Bây giờ anh biết mình sai rồi, anh sẽ cố làm hết sức để chuộc lỗi với em, đem lại thật nhiều hạnh phúc cho em Dương Họa Y dần im lặng. Nhan Từ Khuynh cũng đỡ cô lại ngồi ở ghế. - Dì Thẩm Gọi dì Thẩm giúp tôi - Dương Họa Y nói.
Giới thiệu: Truyện "Vợ À, Anh Sai Rồi!" là tác phẩm ngôn tình hiện đại đầu tiên của tác giả Nguyệt Nhược Du Yên. Cô là tiểu thư của Lưu Gia, được cha mẹ cưng chiều, yêu thương hết mực. Anh là một người cực kì lạnh lùng, khốc, tuyệt tình. Giữa cô và anh có hôn
"Xin chào." Chú rể đoán người bên cạnh anh họ này có thể là bạn khi Tiểu Diêu viết tiểu thuyết nên cười bắt chuyện, rồi lại chúc rượu một lượt. Tiểu Diêu cười như có như không, liếc mắt nhìn anh họ nhà mình, đôi mắt cười híp lại thành một đường thẳng.
Vợ Ơi Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! - (Chương 66) - Tác giả Lãnh Nguyệt Băng Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. - Anh xin lỗi! - Đừng lặp lại chuyện đó thêm một lần nào nữa! Giờ thì ra chỗ khác đi!
Đọc truyện Xin Lỗi Anh Sai Rồi! của tác giả yummy Trần, luôn cập nhật chương mới đầy đủ. Hỗ trợ xem trên di động, máy tính bảng. Hiện menu doc truyen
Bxqsw. Lát sau, cô cuối cùng cũng tránh ra được một góc lấy lại sự yên bình, đột nhiên có người không biết là từ đâu bước đến làm phiền"Châu tiểu thư, ngày mai không biết tôi có được vinh hạnh mời cô dùng bữa tối với tôi hay không?""Được thôi, ngày mai tôi sẽ đi với anh." Ngưu Phong từ xa trông thấy kẻ này đi theo cô, liền chạy đến chen ngang."Tôi là đang mời riêng người đứng đầu WRs bàn chuyện làm ăn, anh vẫn nên là tránh sang một bên đi." Anh ta không chút kiên kị hất mặt với lúc cô bước vào đến giờ hắn đã quan sát rất kĩ, Ngưu Phong luôn đi phía sau, cô nói gì nghe nấy không hề có ý phản bác. Nên nghĩ cho dù bên ngoài mang danh nghĩa là đồng sáng lập nhưng vẫn là cô nắm quyền, suy cho cùng thì Ngưu gia làm sao so được với Châu gia. "Nếu muốn bàn chuyện làm ăn thì cứ hẹn trực tiếp tôi là được rồi, Tiểu Dã trước giờ không có quản lý mấy chuyện như thế này."Người đàn ông sau khi nghe Ngưu Phong nói vậy thì lén nhìn thái độ của Châu Dã phía sau, thấy cô không có phản ứng lại mới biết là bản thân đã mắc phải sai lầm lớn rồi. Cô không nói gì tức là đồng ý với lời cậu nói, mà hắn vô hình chung lại thất lễ với người ta. E là sau này sẽ không có cơ hội được hợp tác với WRs nữa. "Đi được chưa?" Châu Dã nhướn mày hỏi người phía trước mình, sao cứ phải dọa nạt người khác thế không Phong sau khi đạt được mục đích liền gật đầu đi cùng cô rời khỏi bữa tiệc, nhưng vừa mới đến cửa ra vào. Cậu nhận được ánh mắt ra hiệu của cô, rõ ràng là có hơi do dự."Nếu cậu không đồng tình thì có thể trở về trụ sở chính WRs." Cô nhẹ nhàng nói ra một câu, rồi đi mất không thèm quay đầu nhìn lại dù chỉ một Nhẫn ngồi ở một chỗ thấy cô rời khỏi bữa tiệc, bản thân cũng đứng lên đi tìm Trương Mạn Mạn. Anh đến đây là vì muốn xem người của WRs thế nào, nếu đã biết không có cơ hội cùng hợp tác thì cũng không cần phải ở lại đây lâu nữa."Mạc tổng, anh vội thật đấy." Đôi chân thon dài đang sải bước chợt dừng lại trước câu nói vừa thốt ra, anh quay đầu chạm phải khuôn mặt của người đàn ông từng đánh mình."Ngưu tổng, có chuyện gì sao?" Mạc Nhẫn hời hợt hỏi, vẻ mặt chẳng để tâm lắm."Không có gì, chỉ muốn gửi anh thứ này." Ngưu Phong không tự nguyện, hai ngón tay kẹp tờ danh thiếp đưa về phía Nhẫn không cầm lấy ngay mà quan sát một lúc, thấy vẻ mặt này của cậu liền đoán là có người bảo đưa đến. Nhưng người đó là ai chứ? Châu Dã sao? Cô muốn làm gì?"Anh muốn tôi cầm như thế mãi sao?" Cậu khó chịu hỏi, cánh tay vẫn cầm danh thiếp giơ trên không lúc này mới chịu cầm lấy, không xem mà tiện tay bỏ vào túi. Nhìn thấy hành động này của anh, Ngưu Phong hừ lạnh rồi quay đầu đi mất, đến chào cũng không muốn cho anh một câu. Đây chính là sự khác biệt mà Châu Dã vẫn luôn lo lắng, Ngưu Phong rất giỏi nhưng tính cách lại đơn giản, cậu ấy nghĩ gì thì mọi suy nghĩ đều thể hiện hết lên trên mặt, khó giấu đi cảm xúc. Nếu để cậu đấu với anh, cô sợ anh còn chưa dùng năm phần sức đã có thể dễ dàng hạ gục cậu."Nhẫn, cậu ta nói gì với anh đó?" Ngưu Phong vừa đi thì Trương Mạn Mạn chạy đến ôm lấy cánh tay anh, hỏi."Không có gì, chào hỏi bình thường thôi." Anh lắc đầu trả lời, rồi không để cho cô ta hỏi tiếp liền nói"Về thôi.""Tối nay anh có về nhà với em hay không?" Trương Mạn Mạn thấy anh không muốn trả lời mình thì đành chuyển sang chủ đề khác."Tối nay anh cần giải quyết một số việc." "Vậy được, anh nhớ giữ sức khỏe đừng làm việc mệt mỏi quá." ...Vừa trở về đến nhà, Trương Mạn Mạn tức giận điên cuồng đập phá đồ đạc trong nhà, trái ngược hoàn toàn với những gì mà cô ta biểu hiện trước mặt anh và mọi người. Từ bình hoa đến tách trà vô tội trên bàn đều vỡ nát dưới sàn trong tay cô ta."Tôi ở cạnh anh ấy mười sáu năm, mười sáu năm tôi cố gắng ngoan ngoãn, hiểu chuyện ở bên anh ấy. Vậy mà lại không được đền đáp xứng đáng, cô thì là cái thứ gì chứ. Con ả hồ ly tinh, mỗi lần xuất hiện là lại dùng mọi thủ đoạn để quyến rũ anh ấy." Cô ta chửi rồi khi cô ta đến chỗ anh đã thấy Ngưu Phong đưa danh thiếp cho anh, hỏi thì anh lại không muốn nói cho mình biết. "Châu Dã, lần đó là do cô may mắn thoát chết, chỉ bị què một bên chân là may mắn. Để tôi xem may mắn có đến với cô lần này hay không?" Cô ta âm hiểm nở một nụ cười quái dị, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm đống đổ nát trên sàn nhà.***Sáng sớm, Châu Dã đã ngồi ở quán nước quen thuộc uống một ly hồng trà nóng trông rất nhàn nhã, rảnh thoại để trên bàn đúng lúc vang lên âm thanh báo cuộc gọi đến, không cần nhìn màn hình hiển thị cô cũng biết được là ai gọi. Khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý. Cô không vội bắt máy mà đợi đến tiếng thứ ba mới chịu cầm điện thoại lên."Tôi là Châu Dã."[Tôi biết.] Chẳng phải đêm qua cho người đến đưa danh thiếp sao?Cô không nói tiếp mà để điện thoại xuống bàn, bật loa ngoài. Tiếp tục thưởng thức ly hồng trà nóng của lúc lâu vẫn chẳng ai chịu lên tiếng, nếu như không nghe thấy tiếng thở của đối phương, còn tưởng hai người chỉ bắt máy để đó rồi đi chỗ khác không quan tâm đến."Tôi rảnh thì có rảnh thật, nhưng cũng không đến nỗi bắt máy của anh rồi ngồi im lặng như vậy." Cuối cùng cô đành đánh tan sự yên lặng này trước.[Chẳng phải cô muốn tôi gọi cho cô sao?] Lần này người đàn ông ở đầu dây bên kia trả lời ngay lập tức."Tôi muốn thì anh sẽ gọi sao? Quan trọng là anh cũng muốn như thế, chẳng phải sao?" Cô cười nhạt, đúng là cô đưa danh thiếp là muốn anh gọi cho mình. Nhưng nếu anh không hợp tác thì cô dù có muốn thế nào cũng chẳng thể có được.[Rốt cuộc cô muốn làm gì?] Mạc Nhẫn im lặng một lúc, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề, ngữ điệu mất kiên nhẫn."Tôi muốn vị trí phó giám đốc của Mạc thị." Cô đặt ly hồng trà trên tay xuống bàn, bàn tay nhỏ cầm điện thoại lên nói.[Đây là ý định của cô?] Giọng anh rõ ràng lạnh đi."Tôi có đầy đủ điều kiện để đảm nhận vị trí đấy. Chỉ là báo trước cho anh một tiếng để chuẩn bị tinh thần, tránh xảy ra nhiều tranh chấp sau này." [Đầy đủ điều kiện?] "Anh thử tra lại thành viên cổ đông của Mạc thị xem." Cô nói lời ẩn ý, rồi ngắt Dã vứt điện thoại vào túi xách, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính quan sát thành phố. Giờ cao điểm, mọi người đổ xô ra đường đi làm, đi học. Nhìn dòng người tấp nập khiến cho tinh thần của cô thoải mái. Chợt từ trên kính, phát hiện người ngồi bàn bên cạnh đang nhìn chằm chằm mình. Cô vẫn bình tĩnh không phản ứng, híp mắt quan sát hình ảnh mờ ảo. Lát sau, Châu Dã từ trên ghế đứng dậy đi ra khỏi quán. Bước chân đều đều hòa mình vào dòng người đông đúc, nhưng cô vẫn cố ý giảm tốc độ để chờ kẻ phía ngã rẽ đợi đèn đỏ, người đàn ông che kín mặt phía sau đột nhiên không thấy cô đâu liền hoảng. Hắn nhìn xung quanh, hết trái rồi lại sang phải. Toàn người là người, làm sao có thể biết cô đứng ở đâu chứ."Nếu không muốn mất mạng thì đừng có đi theo tôi nữa." Đột nhiên bên tai hắn vang lên giọng nói phụ nữ ngọt ngào, nhưng ngữ điệu lại khiến người ta rợn tóc gáy."Tôi…" Hắn quay sang muốn phủ nhận, lại tiếp tục không thấy cô hắn nhận tiền, người phụ nữ kia không hề nói cô gái này khó đối phó vậy mà. Không hiểu sao, hắn đột nhiên sợ hãi...Châu Dã nhàn nhã trở về nhà mình."Châu tiểu thư, cô cứ để đấy tôi." Bác Lan - người mở cửa cho cô ngày đầu tiên trở về nhà, vừa thấy cô cầm bình tưới nước liền chạy ra muốn giành lấy."Không sao, đằng nào thì hôm nay cũng là ngày cuối cùng trong tháng con rảnh rồi. Bác cứ để con, chúng vì con mà được trồng thì ít nhất con cũng phải chăm sóc cho chúng một lần chứ." Cô mỉm cười, mái tóc đen dài được buộc lên gọn gàng. Để lộ cái cổ cao trắng nõn, khuôn mặt chưa trang điểm thanh thuần, năng khi cô tưới nước cho vườn hoa hồng trắng của mình, lại chạy đi lấy cuốc đào xới đất."Con lại làm gì đó?" Bác Lan lâu lâu đi ra xem cô thế nào, vừa thấy cảnh tượng người con gái lấm lem trước mắt hốt hoảng hỏi."Con muốn trồng chút rau sạch." Cô ngước khuôn mặt lấm lem lên nhìn bà."Có cần bác phụ không?""Không cần đâu." Cô lắc đầu, rồi cúi đầu chuyên tâm làm việc của lúc đó ngoài cửa có người nhấn chuông, bác Lan chào cô rồi đi ra mở Phong vào trong, đứng trước vườn hoa nhìn cô hì hục xới đất cười khẽ."Cậu vào nhà trước, tôi sắp xong rồi." Châu Dã rửa tay sạch sẽ rồi ngồi vào bàn uống ngay một ngụm nước."Ngày mai đến Mạc thị với tớ một chuyến." "Anh ta liên lạc cho cậu rồi?" Không phải là câu hỏi mà là câu khẳng định."Dù anh ta không liên lạc thì tôi vẫn sẽ đến Mạc thị thôi, thông báo trước cho anh ta một tiếng để chuẩn bị tinh thần." Cô nhún vai, hơi thở vẫn còn gấp gáp."Được.""Mà này, hôm nay ra ngoài tôi phát hiện có người theo dõi mình." Cô nhớ đến chuyện lúc sáng liền nói."Cậu đoán là ai?" Ngưu Phong nhíu mày hỏi."Hiện tại thì ngoài cô ta, tớ không nghĩ là còn có ai 'yêu thích' tớ như vậy." Cô cười khẩy châm biếm, cũng xem như là chưa làm gì đã kích động được ả, trong lòng đột nhiên vui vẻ.***
Phần kết. Anh đang ân ái với cô ta nồng nhiệt, thì chuông điện thoại hắn reo lên, hắn tắt máy không muốn ai làm phiền lúc hắn đang vui vẻ. Điện thoại lại vang lên lần nữa, hắn vẫn tắt máy đến lần thứ 3 hắn bật dậy chửi lớn"Mẹ nó, đang vui vẻ mà ai gọi làm phiền hoài".Rồi hắn bắt máy lên giọng lớn tiếng"Alo, biết giờ này là giờ nào không mà gọi làm phiền người khác hả? 2 giờ sáng rồi có biết không hả? Con mẹ nó, phiền phức thật".Bên kia, giọng 1 người đàn ông trung niên lên tiếng"Alo, anh có phải là Ngụy Đông Phong chồng của cô Từ Diệp Vi không?"Anh trả lời"Đúng, anh muốn tìm cô ta đúng không? Anh gọi thẳng cho cô ta đi, chứ gọi tôi làm gì?"Người đàn ông kia lại ôn nhu lên tiếng"Tôi là bác sĩ của bệnh viện Vũ Minh, xin anh hãy bình tĩnh nghe tôi nói, vợ và con anh đã mất trong tai nạn xe cách đây 1 tiếng, tôi gọi đến báo cho anh tới bệnh viện nhận vợ con anh về".Anh sửng sốt"Sao, ông nói sao? Cô... Cô ta... Và... Con tôi... Đã mất".Ông bác sĩ trả lời"Đúng vậy".Anh đứng dậy, mặc vội quần áo vào và lao ra ngoài, còn cô gái kia thì không biết ất giáp gì mà ngồi thừ ra đó. Anh lao như bay đến bệnh viện Vũ Minh, khi đến nơi anh như ngã quỵ khi thấy cô và con trai hắn nằm đó người vẫn còn bê bết máu, anh khóc, anh đấm vào ngực mình thật mạnh. Anh đang làm cái gì chứ, là anh hại vợ con anh, anh không làm tròn trách nhiệm của người chồng, người cha. Là anh hại cô, là anh có lỗi với mẹ con cô anh là kẻ tồi tệ, anh không bằng cầm thú, anh đáng chết, anh tự hành hạ bản thân mình. Bây giờ anh mới biết anh đã sai, anh đã có lỗi với cô rất nhiều, anh không mang lại hạnh phúc cho cô như anh đã hứa. Anh đem cô và con anh về nhà, vừa bước vào nhà anh đã gặp cô ta, anh lạnh giọng"Cô còn chưa đi sao? Muốn gì đây?".Cô ta nhìn anh, rồi cầm lá thư trên tay đưa cho anh và nói"Tôi nghĩ anh nên xem cái này. Anh sẽ ân hận lắm về việc anh làm, tôi cũng có lỗi với cô ấy nhiều lắm, công việc tôi đang làm đã làm cho bao gia đình tan nát, sao chuyện này tôi rất ân hận nên tôi quyết định sẽ quy y xem như tôi chuộc lỗi với cô ấy và xem như tôi muốn thanh tịnh phần đời còn lại, xin phép anh tôi đi".Cô ta đi ra ngoài, anh mở lá thư ra đọc từng dòng, từng chữ làm tim anh thắt nghẹn lại. Đúng, là anh, là anh không giữ lời hứa, anh hứa sẽ che chở, chăm sóc, bảo vệ cho cô vậy mà giờ thì sao? Cô và con anh không còn nữa, anh còn ai để che chở, để chăm sóc, để bảo vệ đây anh là thằng đàn ông khốn nạn mà. Anh đánh vào ngực mình cứ đánh như vậy, sau khi lo hậu sự cho cô và con anh xong, ngày nào anh cũng rượu chè bê bết, anh say rồi đi lang thang ngoài đường, gặp ai ôm con cũng chạy lại ôm vào lòng vì anh ngỡ là vợ con anh, bao lần anh bị đánh đập nhừ tử anh vẫn vậy, dần dần người ta thấy anh như người tâm thần, rồi 1 ngày họ thấy anh ôm 2 cái gối ôm 1 lớn, 1 nhỏ miệng thì lầm bầm"2 bảo bối ngoan nha, anh sẽ bảo vệ cho em và con".Ai lại gần ai đều xua đuổi"Trách ra, ai cho lại gần vợ con tôi, trách ra nhanh không tôi đánh đó, vợ con của tôi mà không được ve vãn nha".Rồi anh quay qua hôn gối lớn nói"Vợ yên tâm nha, anh sẽ bảo vệ vợ, anh hứa với vợ rồi mà đúng không? Hihi".Rồi anh quay qua gối nhỏ nói"Con thấy ba yêu mẹ không bảo bối, mai sau lớn lên con phải bảo vệ mẹ phụ ba nha, không cho ai lại gần nha".Ai nhìn thấy cũng xót xa lắc đầu, không ai nỡ đem anh vào bệnh viện tâm thần, rồi 1 ngày họ thấy anh mất ở ngoài đường vì kiệt sức, 2 tay vẫn còn ôm 2 cái gối, miệng mĩm cười thanh thản. The end. Kết như mọi người yêu cầu rồi nha hi, hành nam 9 lại rồi đó hi.
Lời bài hát Bài Hát Vợ Ơi Anh Xin Lỗi Ca Sĩ Du Thiên Thể Loại Lời Bài Hát Nhạc Trẻ Bài hát Vợ Ơi Anh Xin Lỗi – Du Thiên Khi ta gần bên anh không cho em được gì. Ngoài những sầu lo bôn ba ngày đêm. Ngày em phải thức mỗi lúc trăng mờ. Khi ánh bình minh đang dần lên tận đến đêm em mới về. Vợ yêu ơi anh xin lỗi người nhé! Vì những buồn đau anh mang đến em quá nhiều. Anh mong một lần, một lần thôi, được nói ra hết tất cả những gì. Mà bấy lâu nay chất chứa trong lòng anh. ĐK Anh đã nhận ra khi ta rời xa anh đã phải mất tất cả những gì. Mà anh đã có anh đã không giữ cho cuộc tình đôi ta mãi xanh. Để rồi khi hai ta cách xa anh mới nhận ra cũng đã muộn màng. Vợ yêu ơi anh chỉ mong em về bên anh. Anh mong ngày mai khi anh tỉnh giấc em luôn ở đây bên anh tươi cười. Dù cho gian khó anh vẫn không để người phải buồn đau. Vợ ơi hãy nhớ anh sẽ luôn yêu em và không đổi thay bao giờ. Vợ yêu ơi anh chỉ mong em về bên anh. Đăng bởiNghi Nguyễn Chia sẻ
Thủ tục ly hôn giữa Châu Dã và Mạc Nhẫn giải quyết nhanh chóng. Cô nhận được căn nhà tân hôn cùng 10% cổ phần công ty Mạc thị. Sân bay quốc trên xe lăng, cô thẫn thờ nhìn dòng người đông đúc, không biết là đang nghĩ đến chuyện gì."Tiểu Dã, chúng ta đi thôi." Ngưu Phong phía sau nói."Mẹ không muốn đi với con thật sao?" Châu Dã nhìn sang mẹ lần cuối, ánh mắt lạnh nhạt không còn chút ánh sáng."Mẹ không đi." Tào Trúc Cơ lắc đầu mỉm cười, chịu đủ khổ cực nhiều năm như vậy để nhận lại được gì. Con gái bà thành ra thế này cũng là do sự nhu nhược của chính giờ bà muốn ở lại Châu gia không phải vì yêu Châu Tấn - bố cô nữa. Mà ở lại để giữ vị trí thừa kế duy nhất cho cô."Chuyến này đi không biết khi nào mới được gặp lại, mẹ giữ sức khỏe." Châu Dã gật đầu rồi để Ngưu Phong đẩy người đi vào phòng chờ, đến giờ cất cánh cũng đã là nửa đêm. Nhìn thành phố sáng đèn dần khuất sau những đám mây, bàn tay trắng nõn đặt trên chân siết chặt.…Từ lúc ký vào đơn ly hôn, Mạc Nhẫn chưa từng gặp lại cô. Cũng có lần trở về biệt thự để dọn đồ đi, nhưng ngoài mấy người giúp việc cũ ra thì không còn ai khác. Cô giống như đã bốc hơi khỏi thế gian, không ai có thể liên lạc được ty Mạc thị."Chào cô, tôi có thể giúp được gì cho cô?" Tiếp tân đứng tại bàn cúi đầu, nở một nụ cười đầy chuyên nghiệp chào hỏi cô gái xinh đẹp trước mắt."Tôi muốn gặp Mạc Nhẫn." Cô gái tháo kính đen xuống, nhăn mày nói."Thái tiểu thư, cô đợi tôi một chút." Nữ tiếp tân nhận ra được cô gái này là ai liền mỉm cười hòa nhã hơn, gọi điện thoại bàn báo cáo cho cấp trên."Mời cô đi theo tôi." Qua vài phút cô ta ngắt máy rồi đi trước dẫn trước cửa phòng tổng giám đốc, nữ tiếp tân liền gõ cửa. Nhận được sự cho phép của người bên trong mới cúi đầu mở cửa, tránh sang một bên mời cô gái vào."Mạc Nhẫn, cậu còn muốn hợp tác với tôi nữa không đấy?" Thái Hương Ly vừa nhìn thấy mặt người đàn ông nghiêm túc trên bàn làm việc liền mắng, ngồi xuống ghế rồi quăng mạnh túi xách sang bên cạnh."Vừa mới hạ cánh, không về khách sạn chạy đến đây chỉ để mắng tôi thôi sao?" Mạc Nhẫn nhìn lên cô một cái rồi cúi đầu làm tiếp công việc của mình."Có ai lại để đối tác làm ăn của mình tự sinh tự diệt ở nơi đất khách quê người như cậu không?""Tôi bận chút việc." Thấy thái độ không mấy tốt đẹp của anh, Thái Hương Ly liền biết khó mà lui. Cuối cùng mới đứng lên cầm túi xách, hỏi ý"Hôm nay tôi muốn mượn vợ cậu vài tiếng, không phiền chứ?" Hai chữ "vợ cậu" kia như đấm mạnh vào lòng anh, Mạc Nhẫn có chút khó lòng giải thích được vì sao bản thân mấy ngày nay những lúc rảnh rỗi lại nhớ về đêm hôm đó."Tôi ly hôn rồi.""Ừ, vậy tôi…" Thái Hương Ly đợi chờ lâu, thấy anh chịu lên tiếng, theo quán tính liền gật đầu xem như là anh đồng ý. Chợt nhận ra điều khác thường, cứng đờ nhìn lại."Cậu nói gì? Ly hôn? Vì sao ly hôn?""Chuyện riêng của tôi, tôi không nghĩ là phải kể cho cậu nghe." Anh lạnh nhạt đáp."Mạc Nhẫn, cậu đừng có nói là cậu vì con nhỏ giả tạo kia mà ly hôn với Tiểu Dã nhà tôi đấy nhé." Cô trợn mắt, nghĩ sao nói vậy."Không liên quan đến Mạn Mạn, là cô ta đề nghị ly hôn." Anh nhíu mày sửa lại lời."Vậy là cậu cùng con ả kia đã làm gì quá đáng rồi. Tôi nói cậu ngu ngốc cũng không quá đáng đâu, Tiểu Dã muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn tài năng có tài năng. Thông minh, hiểu chuyện có ai mà không yêu mến. Báu vật bên cạnh không biết hưởng lại đi đâm đầu vào đống ôi thiu, sau này có hối hận cũng không kịp." "Thái Hương Ly, nói chuyện cho đàng hoàng." Anh lườm cô, đầy ý cảnh cáo."Sau này đừng có mà chạy đến cầu xin tôi giúp cậu." Cô tức giận dậm chân bước nhanh ra ngoài, không được bao lâu lại quay về, ló đầu ngoài cửa"Tiểu Dã bây giờ đang ở đâu?""Chắc là không còn ở thành phố này." Mạc Nhẫn đáp qua loa lấy lệ."Vậy số điện thoại liên lạc cậu chắc có chứ, điện thoại tôi tháng trước mất rồi. Không có số của cô ấy." Thái Hương Ly mím thêm một câu nữa đánh mạnh vào anh, hình như là từ lúc họ kết hôn đến nay. Bốn năm trời dài đằng đẵng, anh thế mà lại không có số điện thoại của cô, cũng chưa từng liên lạc với nhau lần nào. "Không có."...Thái Hương Ly buồn chán từ biệt thự cũ của cô và anh trở về, ghé ngang trung tâm thương mại để mua một vài món."Lúc về đây còn hớn hở vì sắp được gặp người bạn tâm giao, vậy mà bây giờ lại tự mình đi chơi, tự mình đi dạo, không ai thèm nói chuyện." Cô lẩm bẩm."Thái tiểu thư phải không?" Đột nhiên bên tai vang lên giọng nói ngọt ngào rợn gáy."Không phải." Vừa quay đầu nhìn thấy Trương Mạn Mạn, cô liền lắc đầu phủ nhận."Đúng là cô rồi, cô về nước khi nào thế? Đang đi dạo sao, tôi có thể đi cùng không?" Cô ta trong lòng hừ lạnh nhưng thái độ bên ngoài lại khác. Nếu như không phải vì Thái Hương Ly là bạn cũng là đối tác làm ăn của anh, gia thế ở nước ngoài lại lớn, cô ta nhất định sẽ không hạ mình như thế này đâu."Đã bảo không phải, còn chạy theo tôi quấy rối nữa là tôi báo cảnh sát đấy." Cô né người ta như né tà, co chân chạy nhanh đi. Chạy muốn đứt hơi, thấy Trương Mạn Mạn không có đuổi theo liền quay người tựa vào tường thở dốc. Cô ngại phải đối mặt với cô ả giả tạo đó."Vẫn là Tiểu Dã tốt." Thái Hương Ly là thật lòng thích Châu Dã, con người lẫn tính tình của cô gái này rất tốt. Tuy nhiều lúc có xấu tính thật nhưng vẫn hơn những kẻ giả dối, hợp ý cô.***Mới sáng sớm, Trương Mạn Mạn bị âm thanh tin nhắn liên hồi từ điện thoại anh đánh thức. Nhìn qua Mạc Nhẫn vẫn còn đang ngủ say, cô ta liền cầm lấy điện thoại nhìn xem là ai.[Cậu thực sự không biết Tiểu Dã ở đâu hả?][Tiểu Dã đáng thương của tôi.][...]Người gửi là Thái Hương ta không dám nhấn vào đọc tin nhắn mà mở xem nhật ký hoạt động. Mỗi ngày đều sẽ có những tin nhắn đại loại như vậy của cùng một người gửi cho anh."Mạn Mạn, anh đã từng nói là không thích có người động vào điện thoại của mình. Em nhớ chứ?" Trương Mạn Mạn còn đang tức giận trong lòng vì bản thân dù có tỏ ra thân thiện đến mấy, Thái Hương Ly cũng không thèm nhìn đến. Đột nhiên bị giọng nói trầm khàn của anh vang lên dọa cho giật mình."Em xin lỗi." Cô ta rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, bỏ điện thoại xuống bàn vẻ mặt tội nghiệp nằm xuống bên cạnh anh.***Một tháng sau."Anh sao thế?" Trương Mạn Mạn từ trong nhà đi ra. Làn khói thuốc lá làm cho cô ta ho vài cái."Em đi vào trong đi." Mạc Nhẫn không có ý dập điếu thuốc đang cầm trên tay, chỉ mở miệng nói."Có chuyện gì đã xảy ra rồi sao?" Cô ta cảm nhận được hình như là người đàn ông này đã thay đổi, dù là rất mờ nhạt."Không có gì, chỉ là có vài việc anh cần phải suy nghĩ kĩ."Thấy anh không thèm nhìn đến mình, cô ta cũng biết điều mà đi vào ngoài ban công chỉ còn lại người đàn ông cùng làn khói thuốc lá nghi ngút. Dạo gần đây anh thường xuyên ngồi một mình trong tối hút thuốc. Trước đây hiếm lắm mới thấy anh rơi vào trạng thái như bây mắt sắc lẹm trong bóng tối đầy rối bời. [Hai ngày trước, Mạc Nhẫn vô tình nghe được cuộc nói chuyện của bố mẹ Mạc."Lão Mạc, anh nói xem. Có phải là em đã sai rồi không?" Phỉ Thúy thở dài nhìn chồng, muốn nhận được một lời an ủi."Một người vì em mà tàn phế. Em nói xem, mình có sai hay không?" Mạc Sinh lại không hề an ủi, ông thẳng thắn đáp. Nếu là chuyện khác thì ông có thể bỏ qua, nhưng có những việc nếu làm quá trớn hậu quả sẽ không lường được."Em không có cố ý, chỉ là muốn cảnh cáo con bé đó vạn lần không nên lợi dụng em thôi. Ai ngờ…" Bà ấp úng."Ai ngờ con trai của em lại dám làm ra việc tổn hại đến vợ nó như vậy?" Một câu nói tát mạnh vào mặt cả người trực tiếp nghe cùng người đứng từ phía xa nghe."Không những vậy, việc em cho người đánh Trương Mạn Mạn cũng là một chuyện đáng xấu hổ. Đối với loại người như vậy, em thừa sức biết được chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm.""Em…"]Ngày hôm đó, không biết anh rời khỏi nhà chính Mạc gia lúc nào. Trong đầu văng vẳng cuộc trò chuyện của bố mẹ bên Nhẫn luôn cho rằng cô đã đánh Trương Mạn Mạn, có bị như vậy cũng là do cô gây chuyện trước. Còn bây giờ thì sao?Phải, là do cô châm ngòi. Nhưng anh chắc chắn rằng mẹ anh sẽ không nói cho Mạn Mạn biết là cô đứng phía sau bày trò. Vì sao cô ta lại nói là cô cho người đánh mình?Vì sao Châu Dã một mực cho là Trương Mạn Mạn hại cô bị thương?Vì sao anh lại đắn đo?Càng nghĩ càng rối não, anh không thể nhìn Trương Mạn Mạn với ánh mắt bình thường được mấy năm nay, cô ta luôn rất hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức đáng thương. Nhưng bố mẹ anh sẽ không bao giờ nói dối, đặc biệt là họ không biết anh nghe được.***
—-Thơ dỗ vợ — Gửi vợ của anh, Sau đêm qua… Với những giọt nước mắt ướt nhòa Những lời thổn thức, ánh mắt trống rỗng Với sự im lặng, nghẹn ngào, nức nở… …của em. Anh thấy mình thật tệ! Anh xin lỗi… Anh sai rồi… Sai thật rồi… Anh xin lỗi vì quá vô tâm Anh xin lỗi vì quá lười nhác Anh xin lỗi vì quá ỷ lại Được em bao dung, được em cưng chiều. Như đứa trẻ lớn đầu nhõng nhẽo Để em chịu tổn thương, ấm ức Khóc trong đêm… …. Từ nay Máy giặt ngừng quay, anh sẽ phơi Nền nhà bụi bay, anh sẽ quét Thùng rác gần đầy, anh sẽ đổ Làm về sớm anh sẽ đi chợ Nấu ăn ngon, dọn dẹp gọn, tắm rửa sạch sẽ Đợi em về với nụ cười hớn hở Lon ton chạy ra, đón em vào nhà You Are The Glass Rose Of My Eyes Ký tên Cụccưngcủavợ 💖 ———————– youaretheglassroseofmyeyes
vợ ơi anh xin lỗi anh sai rồi