Quấy rối tình dục Quấy rối tình dục tại nơi làm việc Xâm hại Cưỡng dâm Quan hệ đồng thuận Gợi ý tình dục Liếc mắt đưa tình Nháy mắt liên tục TOÀ SOẠN QUẢNG CÁO ĐẶT BÁO HOTLINE QUẢNG CÁO : 0909.55.99.88 EMAIL: kinhdoanh@baotienphong.com.vn Bệnh tim, cỏ Tình Nhân, Lê Hiên. Nàng ta biết không ít. Cho dù ngươi là người do ai phái đến, có mục đích gì, trầm đều chờ ngươi! Lê Hiên cười khẩy. Trước mặt hắn lại hiện lên đôi mắt tinh ranh của người nữ tử kia, đôi mắt đó giống Tuyết Yên như đúc. Truyện Phương Pháp Trả Thù Tình Địch Tốt Nhất - Chương 24. Hiện menu Đọc truyện. Tiểu Lâm đem khăn mặt đưa cho cậu, lại đem chậu nước bưng đến dưới bàn chân của cậu, muốn tự mình cởi tất cho cậu. Lục Ninh Cảnh liếc mắt nhìn Trịnh Hằng, giảm volume điện Lão bản nương xa xa hướng Trương Vinh Phương liếc mắt đưa tình, lắc mông chi quay người đi xuống. Hồng Đậu thì trở về tới. — QUẢNG CÁO — "Đại nhân, chúng ta cần phải ở chỗ này chờ mấy ngày thời gian, nếu là Ngũ Đỉnh phái người trở ra, lão bản nương sẽ giúp chúng ta lưu ý, cũng thông tri." "Nàng thân phận gì?" Bổn vương muốn đưa nàng ta về, đích thân tự mình thẩm vấn." Nhóm hạ quan sôi nổi tuân lệnh, làm theo: "Vương gia anh minh." Tuy nhiên, sau khi đón nàng về phủ, nhóm hạ quan lại trơ mắt nhìn tiểu nữ nhân kia từng bước được tấn vị, cuối cùng lại trở thành chủ mẫu của bọn họ. Đức không nói,nó đưa tay kéo chiếc khăn tắm ra,má nó lỏa lồ trước mặt,cặp vú săn chắc trắng với hai núm hồng hồng như mời gọi,liếc mắt nhìn phía dước bụng,chùm lông đen cũng ngay tầm tay,Đức đưa một tay chạm vào chùm lông rồi xoa xoa,tay kia nhào nắn cặp vú.Nhàn Tóm tắt: Đọc chương Liếc mắt đưa tình truyện taekook → hint♡Dù thời gian trôi qua vẫn không thể thay đổi tình cảm và ánh mắt mà em dành cho anh <3. NpmOua. Sở Chiêu Chiêu nằm ở nhà xem TV mà ngủ quên lúc nào không hay, đến khi tỉnh dậy thì chương trình đã kết thúc, đổi thành một bản tin địa ở trong bản tin đó, Sở Chiêu Chiêu càng nhìn càng thấy quen mắt, nhưng cô không tài nào nhớ ra được đó là ai. Vì bản tin lần này có liên quan đến bệnh máu chậm đông nên cô nán lại theo dõi thêm một ra người trong TV ba năm trước đã thành lập một quỹ từ thiện cho các bệnh nhân của bệnh máu chậm đông, tối thứ sáu tới sẽ tổ chức đêm tiệc từ thiện lần thứ Chiêu Chiêu càng nhìn lại càng thấy quen mắt, mãi đến lúc Mục Tế Vân gọi điện tới cô mới bất chợt nhận ra, đây chẳng phải là mẹ của Mục Tế Vân, người cô gặp ở lễ khai trương cửa hàng trang sức sao?Cùng lúc đó, giọng của Mục Tế Vân vang lên bên tai cô “Em đang làm gì vậy?”“Em xem TV….” Sở Chiêu Chiêu nói, “Hình như em thấy mẹ anh trên này.”“Ồ, kênh tài chính hay kênh tin tức?”“Kênh tin tức.”“Thế thì chẳng có gì đáng xem cả.”“Sao cơ?”“Không có gì.” Mục Tế Vân rẽ sang vấn đề khác, “Tối thứ sáu tuần sau em có bận không?”“Không bận gì cả, sao vậy ạ?”“Tham dự tiệc tối với anh.”“Tiệc tối?” Sở Chiêu Chiêu nhìn lên dòng tin tức đang hiển thị trên màn hình TV, “Là đêm tiệc từ thiện của mẹ anh à?”“Ừ.” Mục Tế Vân còn cường điệu thêm “Từ thiện là cái danh thôi, đấy chẳng qua chỉ là một buổi tiệc bình thường.”Sở Chiêu Chiêu trầm mặc khá lâu, trong đầu bắt đầu tưởng tượng. Những buổi tiệc đêm hay gì đó, chúng cách quá xa cuộc sống của cô, cô căn bản không có chút khái niệm nào về nó mãi không thấy cô nói gì, Mục Tế Vân lên tiếng “Nếu em không muốn đi thì thôi vậy, tối hôm đó chúng ta sẽ đi những nơi khác.”Sở Chiêu Chiêu liền nói “Chúng ta đi.”Vẫn là ngữ điệu bình tĩnh không nghe ra chút kỳ lạ Tế Vân bật cười, “Được thôi, nhưng mà điều quan trọng nhất bây giờ là đi ngủ sớm, sáng mai bảy giờ phải xuất phát rồi.”*Anh mà không nhắc, Sở Chiêu Chiêu suýt nữa đã quên ngày mai công ty tổ chức cho mọi người đi nghỉ phép ở Hương tắt máy, vội vội vàng vàng chuẩn bị đồ đạc. Cũng may đồ cô mang theo không nhiều, chỉ có vài bộ quần áo để thay, nhét vừa vào một chiếc balo Chiêu Chiêu chuẩn bị xong tất cả thì đi tắm, lúc cô lên giường đi ngủ thì nhận được điện thoại của chị nằm xuống giường, bắt máy “Chị Lâm à, muộn thế này rồi chị gọi em có việc gì không?”Tần Lâm do dự mở lời “Chiêu Chiêu à, là thế này, Dương Dương sắp đi học rồi, vợ chồng chị chuẩn bị đổi một căn nhà khác gần trường học, nhưng hiện giờ tiền đặt cọc vẫn còn thiếu một ít, cho nên vợ chồng chị định bán căn nhà nhỏ ở khu xưởng sản xuất giấy đi, góp cho đủ tiền. ”Sở Chiêu Chiêu hiểu ý của chị, không đợi Tần Lâm nói hết cô đã lên tiếng “Dạ, ngày mai em sẽ đi tìm phòng rồi nhanh chóng dọn ra.”“Không vội, không vội!” Tần Lâm vội nói, “Em cứ từ từ tìm trước đi, vợ chồng chị không cần gấp, trước ngày mười lăm tháng sau là được.”“Dạ vâng.” Sở Chiêu Chiêu nói rồi hỏi thăm mấy câu về tình hình của Dương Dương, Tần Lâm liền than thở “Thằng nhóc này ham chơi quá, thành tích học tập không theo kịp các bạn, thành tích của nó mà được một nửa của em thì chị cảm tạ trời đất lắm rồi, khi nào em giúp chị nói cháu nó vài câu.”“Vâng vâng, hôm khác em sẽ gọi nói chuyện với nó.”Đêm nay Sở Chiêu Chiêu không thể có nổi một giấc ngủ nghĩ đến việc chuyển nhà đã thấy được bao nhiêu là phiền phức, mà quan trọng là tiền thuê nhà bây giờ đều phải cọc một trả ba*, một khoản tiền mấy nghìn tệ, cô nhất thời không biết đào đâu ra nhiều thế.*Cọc một trả ba 押一付三 tức là đặt cọc tiền thuê nhà trong một tháng và phải thêm cả tiền thuê của ba tháng tới. Ví dụ giá thuê nhà là 1000 tệ/tháng, thì Sở Chiêu Chiêu phải bỏ ra số tiền 1000+10003 = 4000 nên sáng hôm sau, suýt chút nữa là cô không dậy mà lần này là Mục Tế Vân chở cô đi, không phải ngồi xe công ty thuê, nếu không cô sẽ đến trễ và mọi người sẽ phải đợi vị “bạn gái của giám đốc” Chiêu Chiêu mơ mơ màng màng xách theo túi đồ chạy xuống tầng, sau khi an vị trên xe, Mục Tế Vân thấy tinh thần cô không tốt liền hỏi “Tối qua ngủ không ngon à?”Sở Chiêu Chiêu gật gật đầu, “Em mất ngủ.”Mục Tế Vân nhìn Sở Chiêu Chiêu, anh giữ bàn tay đang cài dây an toàn của cô khó hiểu nhìn anh, “Sao vậy ạ?”“Em nghỉ ngơi không đủ, leo núi sẽ bị mệt.” Anh mở chốt đai an toàn của cô ra, rồi cũng mở chốt đai an toàn của mình, “Đi lên ngủ thêm một chút đi.”Sở Chiêu Chiêu vừa mới chớp mắt một cái, mở mắt ra đã bị anh dẫn lên trên tầng, có lẽ là do chưa tỉnh ngủ phản ứng chậm chạp, đi đến tận tầng hai rồi Sở Chiêu Chiêu mới nhận ra “Nhưng mọi người đều đã xuất phát rồi mà.“Không sao.” Mục Tế Vân không quay đầu, vẫn nhìn về phía trước, “Không có anh ở đấy có khi bọn họ còn thấy thoải mái hơn, hơn nữa cũng không muốn ở cùng chỗ với bọn họ.”“Dạ?” Sở Chiêu Chiêu ngờ nghệch, “Ý anh là sao?”“Không có ý gì cả.” Mục Tế Vân xoa xoa sau đầu cô, “Đi thôi.”Lên đến nhà, Sở Chiêu Chiêu lại thấy mất tự phòng bé tí tẹo, vì có thêm sự xuất hiện của Mục Tế Vân mà càng chật Chiêu Chiêu cảm thấy mỗi một milimet trong không khí đều là có hơi thở và mùi hương của anh.“Thầy Mục, em ngủ rồi, còn anh thì sao?” Sở Chiêu Chiêu dè dặt Tế Vân cởϊ á vest cầm trên tay, anh đi đi lại lại trong căn phòng nhỏ, ánh mắt rơi trên chiếc bàn của Sở Chiêu rất nhiều sách được đặt ở đó.“Em ngủ đi.” Mục Tế Vân nói, “Anh sẽ đọc sách.”Nói rồi anh ngồi luôn xuống, lật một quyển sách Chiêu Chiêu ngồi bên mép giường, thinh lặng ngắm nhìn bóng lưng gian bàn sách nhỏ hẹp, bóng người anh lại bị phóng to ra, in lên vách tường, bên tai chỉ còn lại tiếng anh thi thoảng lật từng trang Chiêu Chiêu chầm chậm nằm xuống, mệt mỏi bắt đầu kéo đến, bất giác mà đã ngủ gặp một giấc mơ, trời vẫn còn là một ngày hè oi ả, cô ngồi trong một phòng học chật kín sinh viên, nghe mọi người đang phấn khích nói chuyện, kể đông kể nhiên, cửa phòng học bị đẩy ra, Mục Tế Vân bước vào, cả lớp im đứng trên bục giảng, quan sát một lượt các sinh viên bên dưới, làn môi mím không khí bỗng chốc trở nên rất nghiêm túc, ai cũng cảm nhận được tâm tình của anh đang không anh thong thả bước xuống, đứng trước mặt Sở Chiêu Chiêu, “Sở Chiêu Chiêu, khui rượu cho tôi.”Sở Chiêu Chiêu nhìn anh chằm chằm, đây là trường học! Là lớp học đó!!Thân là một Ủy viên học tập, Sở Chiêu Chiêu lập tức đứng bật dậy, “Thầy, không được!”Đúng vào lúc này, Sở Chiêu Chiêu từ trong mơ bừng tỉnh, nhưng ý thức vẫn chưa kịp quay về, cô chậm rãi mở mắt, khung cảnh trước mắt dần trở nên rõ Tế Vân đứng bên giường, cúi đầu nhìn cô.“Cái gì mà không được.”Sở Chiêu Chiêu chớp chớp mắt, nghệt mặt Tế Vân khom lưng ngồi xuống cạnh giường, một tay chống ở bên đầu Sở Chiêu Chiêu, “Cái gì mà “Thầy không được”, em mơ thấy cái gì rồi?”Sở Chiêu Chiêu cứ thế nhìn anh, khoảng cách hai người rất gần, đến nỗi hơi thở của anh đều đang lướt qua mặt Chiêu Chiêu đã quên mất vừa nãy mình nói gì, cô chỉ nhìn anh, sắc đỏ trên hai vành tai chạy lan lên gò Tế Vân nhìn dáng vẻ này của cô, dường như đã hiểu ra gì lại càng cúi thấp người xuống, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, “Xem ra em đã mơ được chuyện gì tốt đẹp rồi, nào, nói đi, nói cho thầy nghe, thầy giúp em biến nó thành sự thật.”Ý thức Sở Chiêu Chiêu lúc này mới quay về hoàn toàn, biết anh đã hiểu sai ý liền vội vàng đẩy anh ra, “Anh đang nghĩ cái gì thế?”Mục Tế Vân lại cười, anh kéo người cô dậy, “Dậy đi thôi, sắp trưa rồi, chúng ta đi bây giờ còn kịp giờ ăn trưa.”Mục Tế Vân không còn nhắc đến chuyện vừa nãy, Sở Chiêu Chiêu cầu mà không được, cô vội vã đứng dậy thu dọn đồ người đến sơn trang Hương Sơn vừa kịp giờ cơm viên trong công ty ngồi đầy hết mấy bàn, Mục Tế Vân dẫn Sở Chiêu Chiêu đi đến bàn của Bộ phận Phát đây toàn là đồng nghiệp cùng một tổ với cô, còn có cả A Lục chuyên pha trò, bữa cơm trôi qua trong vui vẻ thoải chiều, mọi người tổ chức đủ loại hoạt động, mà Mục Tế Vân phải quay về khách sạn xử lý việc riêng, Sở Chiêu Chiêu một mình lại được thư thả, đi leo núi cùng các đồng đây phong cảnh tuyệt đẹp, các cô gái chụp ảnh thôi cũng chụp mấy tiếng đồng hồ liền, đến giờ cơm tối, mọi người bắt đầu ồn ào chuẩn bị tiệc nướng BBQ ngoài Mục Tế Vân không đến ăn, Sở Chiêu Chiêu liền nhân lúc mọi người bận rộn, một mình đi tìm nhân viên phục vụ, chuẩn bị bữa tối cho bưng khay thức ăn lên phòng Tế Vân vẫn đang dán mắt vào màn hình laptop, không cần quay đầu lại nhìn anh cũng biết là Sở Chiêu Chiêu đến, “Không ăn với mọi người à?”Sở Chiêu Chiêu đặt khay lên bàn của Mục Tế Vân, nói “Em mang bữa tối lên cho anh.”Mục Tế Vân nhìn lướt qua, “Em ngồi đó đợi anh một lát, anh sắp xong rồi.”Sở Chiêu Chiêu vuốt vuốt cánh mũi, ngồi xuống một gì mà đợi, chỉ bảo mang cơm cho anh thôi mà…Mấy phút sau, Mục Tế Vân đóng laptop lại, xoa xoa bả vai mỏi nhừ, sau đó kéo Sở Chiêu Chiêu ra ban Chiêu Chiêu “Anh không ăn à?”Mục Tế Vân ngồi xuống chiếc ghế nằm được đặt ở ban công, nói “Nghỉ một lát đã.”Anh thuận tay kéo một cái, Sở Chiêu Chiêu ngồi xuống cạnh anh, sau đó ngả người ra sau, cả hai cùng nằm đám mây nơi chân trời cứ như nồi lẩu đang sôi tỏa ra hơi nước, từng đợt lăn tăn rồi chầm chầm ngả sang ánh đổi sắc rất nhanh, nhưng thời gian dường như bị kéo chậm người nằm đó, không nói lời nào. Đối với họ, phút giây nhẹ nhàng này thật chẳng dễ có được.“Sở Chiêu Chiêu.” Qua một lúc lâu, Mục Tế Vân đang nằm bên cạnh cô, trầm giọng nói, “Em có biết “lá phong” trong tiếng anh đọc như thế nào không?”Maple leaf, đương nhiên là cô Chiêu Chiêu tuy không biết anh hỏi vậy làm gì, nhưng vẫn mở miệng trả lời “Ma.…”Vừa đọc được một một âm, khoang miệng của cô lập tức bị chiếm mọi thứ chỉ còn kịp lưu lại dấu tích ẩm ướt của anh, Sở Chiêu Chiêu mới kịp phản ứng thú!Cầm thú nhưng rất điềm là một nụ hôn vừa triền miên vừa dịu dàng, anh từng chút thăm dò, từng chút thâm nhập, rồi lại trêu đùa đầu lưỡi của cô trong miệng của Chiêu Chiêu nắm chặt tay áo của anh, cả người dần thả lỏng, sau đó đã bắt đầu học cách đáp ngay khi cô vừa mới có động thái đáp trả nụ hôn của anh, Mục Tế Vân đột nhiên lật người, đè cô cùng cũng không kiềm chế nổi nữa, anh như một con mãnh hổ mà công thành đoạt đất, Sở Chiêu Chiêu theo không kịp, miệng nhỏ chỉ có thể phát ra những âm thanh ưm Mục Tế Vân lại làm như mắt điếc tai ngơ, liên tục triền miên với môi lưỡi của cô, hơi thở nặng nề của anh khiến hai vành tai cô đỏ Chiêu Chiêu đã gần như không còn sức lực chống cự, hai tay buông ra, bất chấp đầu lưỡi Mục Tế Vân có đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ tinh thần biết đã qua bao lâu, Mục Tế Vân cũng dừng lại, vùi đầu vào hõm cổ của Chiêu Chiêu cảm thấy môi mình vẫn còn ươn ướt liền đưa tay lên Tế Vân đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, nói “Em về phòng em đi.”“Sao vậy?” Sở Chiêu Chiêu vừa mở miệng giọng nói đã có chút xấu hổ không dám nói nữa, mím chặt anh vang lên bên tai cô, “Anh sắp có một cuộc hội nghị trực tuyến.”“Ồ… vâng.” Sở Chiêu Chiêu lập tức đứng dậy, đến áo khoác cũng không cầm mà đã chạy ào ra Tế Vân lững thững đi đóng cửa phòng, kéo rèm nới cổ áo sơ-mi, ngồi xuống bên giường, bắt đầu phát nữa mà có một cái hội nghị trực tuyến thật thì tốt rồi. Mục Tế Vân quay đầu, thấy Sở Chiêu Chiêu và bố mẹ cô, còn có cả Kỳ Hồng đang đứng trước cửa, hoàn toàn không thấy ngượng ngùng gì mà đứng lên nói “Mọi người nói chuyện xong rồi à?”Sở Chiêu Chiêu gật đầu rồi vội vàng đi xem Sở Minh cầm bình nước trong tay, thấy trong nhà xuất hiện nhiều người như vậy thì không phản ứng kịp, mà Kỳ Hồng dường như đợi không nổi nữa, bước vội đến đến chỗ Minh Minh vô thức lùi lại một bước, ngước mắt nhìn Chiêu Chiêu cởϊ á khoác, nói với Kỳ Hồng “Bác gái, bác để cháu nói chuyện với em ấy trước.”Kỳ Hồng biết điều này sẽ có lợi cho bà nên đã gật đầu đồng ý ngay, để cô đưa bố mẹ và Sở Minh Minh vào cửa vừa đóng lại, vẻ đoan trang của Kỳ Hồng rơi mất một nửa, bà ngồi xuống sofa, căng thẳng nhìn cánh cửa kia không rời mắt. Mục Tế Vân khoan thai ngồi xuống, cũng nhìn chằm chằm vào cùng một hướng với bà, nhưng suy nghĩ của hai mẹ con lại về hai chuyện họ cứ ngồi như vậy, không nói lời nào, có lẽ là đợi khoảng nửa tiếng, cửa phòng cũng mở, vợ chồng họ Sở đi Hồng lập tức thấy căng thẳng, “Sao rồi?”“Hả? À… hai đứa chúng nó vẫn đang nói chuyện.” Ánh mắt mẹ Sở hiu quạnh vô cùng, bà sờ bên tóc mai rồi gượng gạo xoay người, “Tôi… tôi đi làm cơm.”Bố Sở đỡ lưng chầm chậm đi đến Tế Vân đứng dậy dìu ông ngồi xuống, ông hốt hoảng gật gật đầu, sau đó cầm lấy tách trà của mình, mở nắp ra, nhưng lại quên không uống mà đã đặt giờ đồng hồ nữa trôi qua, cánh cửa kia cuối cùng cũng mở ra rồi, nhưng người đi ra chỉ có một mình Sở Chiêu Hồng đứng bật dậy, người dợm hướng về phía trước, ánh mắt lo lắng nhìn Sở Chiêu Chiêu.“Bác gái….” Sở Chiêu Chiêu nói, “Ba ngày nữa bác hẵng tới đón em ấy.”Nghe thấy lời này, Kỳ Hồng dường như không có phản ứng, bà sững sờ nhìn Sở Chiêu Chiêu, thật lâu sau mới lắp bắp, “Thật….. thật không?”Bố Sở ngồi trên chiếc ghế sofa cũ kỹ, đôi bàn tay thô ráp xoa mặt, rồi ông đứng lên đi về phòng của mình, đóng chặt cửa đóng nhẹ nhàng vô cùng nhưng lại khiến Sở Chiêu Chiêu thất thần mất một lúc, “Vâng.”Đã nói như vậy, Kỳ Hồng chậm rãi đi đến phòng Sở Minh Minh, đẩy cửa ra, nhìn cô bé đang ngồi bên Minh Minh thấy bà đi vào, nhất thời không biết nên bày ra vẻ mặt gì, mãi đến khi Kỳ Hồng quỳ xuống trước mặt mình, em mới cố gắng kéo khóe miệng nặn ra một nụ cười, “Bác gái.”Kỳ Hồng “…."Bà nhìn Sở Minh Minh không nói gì, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, muốn được vươn tay xoa đầu bé con của mình, nhưng lại nhìn thấy biểu cảm xa lạ trên gương mặt thân thuộc ấy, liền lặng lẽ thu tay về.“Mẹ….. ba ngày sau mẹ đến đón con về nhà.”Sở Minh Minh khẽ gật đầu không Hồng đột nhiên cảm thấy, bản thân bà ở nơi này thật lạc quẻ, cho dù có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không thể nói được thành sao, ngày sau còn đứng lên, “Vậy… mẹ về nhà trước nhé.”Sở Minh Minh vẫn gật gật đầu, dùng ánh mắt tiễn bà rời Hồng bước ra khỏi phòng, vẻ cô đơn trên khuôn mặt không cách nào che giấu được, nhưng bà không muốn để người khác nhìn thấy, vội vàng đi thẳng ra cửa nhà.“Tôi đi trước, làm phiền rồi.”Nói rồi, bà cũng không đợi Mục Tế Vân, một mình ra Tế Vân theo sát bà đứng dậy, anh hỏi Sở Chiêu Chiêu “Có cần anh xin nghỉ phép ba ngày không?”“Không cần đâu.” Sở Chiêu Chiêu thoáng nhìn qua thời gian, “Em sẽ về đi làm.”Sở Chiêu Chiêu cứ theo thường lệ mà trở về đi làm, công việc có lộn xộn rườm rà thế nào cô cũng đều xử lý đâu vào đấy, hoàn toàn không giống một người đang chất đầy tâm sự. Buổi sáng Kỳ Hồng đến đón Sở Minh Minh, cô đi theo Mục Tế Vân, nhưng lại không nán lại nhà Kỳ Hồng quá lâu, đưa Sở Minh Minh đến nơi, cô liền quay về công ty làm đường, Mục Tế Vân hỏi “Em có muốn ở lại với em ấy không?”Sở Chiêu Chiêu hít một hơi thật sâu, “Không cần đâu.”Mục Tế Vân không nói gì nữa, qua một lúc sau, Sở Chiêu Chiêu lại chủ động hỏi, “Thầy Mục, anh có cảm thấy em đã làm đúng không? Minh Minh liệu có nghĩ, là em không quan tâm đến em ấy không?”Mục Tế Vân trầm ngâm, “Chỉ có hai cách xử lý chuyện này nhưng cả hai cách đều không thể phân biệt đúng sai.”Sở Chiêu Chiêu thở dài “Em không muốn diễn một vở kịch đau khổ trước mặt bác gái, cũng không muốn khiến Minh Minh thêm buồn khi phải rời đi, nhưng dường như em đã khiến em ấy đau lòng hơn rồi.”“Sao có thể chứ.” Mục Tế Vân nói, “Biết bao năm qua, tình cảm của gia đình em dành cho em ấy là thật, em ấy sẽ hiểu thôi.”Xe đã chạy gần đến dưới nhà Sở Chiêu Chiêu, Mục Tế Vân lại nói tiếp “Chiêu Chiêu, khoảng thời gian này em khiến anh phải nhìn em với đôi mắt khác, anh cứ nghĩ em sẽ bại trận đầu hàng trước mẹ anh, không ngờ em hoàn toàn không hề để mình chịu thua thiệt.”Sở Chiêu Chiêu lẩm bẩm “Em chỉ sợ giáo viên, chứ đâu phải ai cũng sợ….”“Sao?” Mục Tế Vân hỏi.“Không có gì.” Sở Chiêu Chiêu nhẹ giọng ra, Mục Tế Vân đã nghe rất rõ ràng lời cô nói, xe dừng dưới nhà Sở Chiêu Chiêu, lúc cô đang mở đai an toàn, anh bất ngờ lên tiếng, “Sao gần đây anh không còn cảm thấy em sợ thầy giáo nữa rồi?”Sở Chiêu Chiêu mở cửa xe, quay đầu hỏi “Anh rất hy vọng em sẽ sợ anh à?”“Đương nhiên là không.” Mục Tế Vân mỉm cười ngẩng đầu nhìn cô, “Anh hy vọng em dũng cảm thêm một chút, lại dũng cảm thêm một chút nữa, dũng cảm đến khi…”“Đến khi?” Sở Chiêu Chiêu Tế Vân liếʍ môi gian manh, “Trèo hẳn lên người anh.”Sở Chiêu Chiêu “…”“Rầm.” Sở Chiêu Chiêu đóng cửa xe, lao thẳng lên Tế Vân bật cười, quay xe rời trạng anh đang rất tốt, lái xe rất chậm, trên đường bật nhạc, thỉnh thoảng còn ngẫu hứng ngâm nga một hai phút sau, Sở Chiêu Chiêu bỗng gọi Tế Vân mở loa ngoài, hỏi “Sao thế?”Sở Chiêu Chiêu thở dài một hơi rồi mới nói “Thầy Mục, em… em sáng nay để quên chìa khóa trong nhà.”Mục Tế Vân trầm mặc, không lên tiếng.“Thầy Mục?” Sở Chiêu Chiêu lại hỏi, “Anh còn nghe không?”“Nghe.”Mục Tế Vân lập tức quay đầu xe, “Mười phút.”Nhưng thực tế chưa đến mười phút sau, Mục Tế Vân đã có mặt dưới nhà Sở Chiêu Chiêu, một lần nữa. Cô đang ngồi ở ghế đá bên ngoài, thấy xe của Mục Tế Vân tới, cô liền đi qua, giọng nói có chút tủi thân “Sáng nay em quên không cầm chìa khóa, muộn thế này rồi nên thợ phá khóa không đến, em….”“Em giải thích với anh làm gì?” Mục Tế Vân nâng cằm, “Lên xe.”Lúc này, ngoài trời đã lắc rắc mưa, không khí càng thêm lạnh Chiêu Chiêu lên xe, vừa lấy giấy lau nước mưa dính trên quần áo vừa nói “Xin lỗi anh, hại anh lại phải quay lại.”Mục Tế Vân chỉ cười mà không nói tiếng sau, anh đưa Sở Chiêu Chiêu về nhà của là nơi quen thuộc này, đến cả vị trí của những cái ly trên bàn đều không Tế Vân vừa vào nhà đã đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc váy ngủ.“Đi tắm đi.”Sở Chiêu Chiêu nhìn chiếc váy ngủ…. ren???“Cái này…..?”Mục Tế Vân mặt không đổi sắc nói, “Em không thể lần nào đến cũng mặc đồ của anh được, đúng không?”“Em cảm thấy quần áo của anh khá ổn.” Sở Chiêu Chiêu không thèm đếm xỉa gì đến anh, trực tiếp lôi bộ quần áo cô mặc lần trước ra, “Thầy Mục anh ra ngoài trước đi, em phải đi tắm.”Nói rồi, cô đóng cửa Tế Vân lại cười đến híp cả mắt, anh mang bộ váy ngủ mà Triệu Thanh Viện một hai bắt anh phải mua về treo vào trong tủ, rồi nằm xuống giường ung dung đọc Chiêu Chiêu tắm xong bước ra, Mục Tế Vân nhìn cô một cái, đứng dậy, lúc đi ngang qua người cô anh nói “Anh đi tắm.”Sở Chiêu Chiêu “….”Ai chẳng biết là anh muốn đi tắm, nhưng ý tứ của lời này, cứ làm Sở Chiêu Chiêu cảm thấy kỳ Chiêu Chiêu sấy khô tóc, ngồi xuống mép giường, một lúc lại xem thử Mục Tế Vân vừa đọc sách gì, một lúc lại nghịch điện thoại, mãi vẫn không thể bình tĩnh khi Mục Tế Vân tắm xong bước ra, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không ai nói câu không khí trong phòng biến hóa phức tạp, rõ ràng là đang tràn ngập hơi thở ái muội, nhưng Mục Tế Vân lại cứ cảm thấy trước mắt có một vách ngăn vô hình, khiến anh không thể vượt lúc sau, Mục Tế Vân bỗng thở dài, “Anh hối hận vì đã trêu chọc em ở trên xe rồi.”Anh chán chường xoay người, “Thôi được rồi, anh ra sofa ngủ.”Nhìn bóng lưng của anh, Sở Chiêu Chiêu hơi hé miệng, cánh tay đã vươn ra một nửa lại thu về. Cô chầm chậm ngồi xuống, hàng lông mày cau lại, hình ảnh của Mục Tế Vân cứ lượn lờ trong rồi cô chịu không nổi nữa, dứt khoát đánh một giấc ngủ đông ít mưa, những cơn mưa to lại có gió giật như đêm nay lại càng giờ Sở Chiêu Chiêu rất thích nghe tiếng mưa để chìm vào giấc ngủ, nhưng hôm nay, có cứ quay tới quay lui cũng không thể ngủ biết đã qua bao lâu, cô thò một tay từ trong chăn ra, bật sáng màn hình điện thoại, đã một giờ sáng Chiêu Chiêu thấy hơi lạnh, phải quấn chăn kín hơn mới có thể tiếp tục nhắm mắt mơ màng, cô bỗng mở choàng mắt, nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ, nhớ đến ban nãy Mục Tế Vân đi ra khỏi phòng, đến cả cái chăn cũng không mang vội vã ngồi dậy, mở cửa nhìn lướt qua, quả nhiên, Mục Tế Vân nằm trên sofa không có chăn Chiêu Chiêu vỗ trán, chán nản bản thân sao có thể tùy hứng như thế. Cô nhẹ chân nhẹ tay đi ra, chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh sofa, định gọi Mục Tế Vân dậy, nhưng ánh đèn đường yếu ớt từ bên ngoài xuyên qua cửa sổ, đã làm Sở Chiêu Chiêu nhất thời quên mất bản thân ra đây làm gì, mà chỉ yên lặng ngồi như vậy thật duỗi tay vuốt những sợi tóc rối tung trước trán của Mục Tế Vân, chầm chậm dựa sát vào anh, ngón tay nhẹ nhàng phác họa hàng lông mê mẩn, Mục Tế Vân từ từ mở Chiêu Chiêu sững người, cứ nhìn anh không chớp mắt.“Em đang làm gì vậy?” Giọng của anh rất nhỏ, nhưng vì hai người dựa quá gần nhau, nên Sở Chiêu Chiêu nghe rõ từng chữ anh nói, hơn nữa vành tai còn thấy ngứa ngứa.“Khô…. không làm gì cả.”Sở Chiêu Chiêu hồi thần, vội vội vàng vàng đứng dậy muốn chạy vào phòng, nhưng cổ tay của cô đã bị nắm chặt, còn không kịp mở miệng biện minh hay xin tha, cả người đã bị kéo ngã lên sofa, Mục Tế Vân rất nhanh đã lật người, nằm đè lên người cô.“Em biết không.” Một tay Mục Tế Vân chống trên sofa, tay còn lại giữ chặt cổ tay cô, “Tối giờ anh vẫn luôn nghĩ, chỉ cần em ra đây tìm anh, anh sẽ….”Anh ngắt câu, nghiêng đầu ghé sát vào tai Sở Chiêu Chiêu nói “Cùng em hoan ái.”Trong màn đêm, Sở Chiêu Chiêu không thấy được biểu cảm của Mục Tế Vân, nhưng cô cảm nhận được con ngươi đen láy của anh đã nhuốm một tầng nóng gò má của người thiếu nữ cũng đã nóng lên nhanh Tế Vân hạ người, cái hôn nhẹ nhàng theo đó mà đáp xuống cánh môi cô, đầu lưỡi mo*n hôn của anh chầm chậm di chuyển từ khóe môi trượt dài xuống vùng cổ trắng ngần, tiếp tục theo đà đi nhiên, Sở Chiêu Chiêu đưa tay chống lên ngu?c Mục Tế Vân, “Thầy… thầy Mục…”Mục Tế Vân dừng lại, nhìn cô thật lâu, “Sao vậy?”Giọng anh run nhẹ, ẩn chứa cơn lửa lòng đang cố gắng kiềm giờ, anh thật sự rất thấp thỏm. Nếu Sở Chiêu Chiêu bảo dừng, anh sẽ tự kiềm chế bản thân, nhưng vẫn sẽ cảm thấy có chút mất mắt anh sáng rực, nhưng lại rất yên lặng đợi chờ chiếu thư mà Sở Chiêu Chiêu ban xuống.“Em…” Sở Chiêu Chiêu ấp úng, “Em sợ đau, anh….nhẹ một chút.” Người đàn bà xua tay, “Không biết.”Sắc trời mới chập choạng tối mà trên trán Kỳ Hồng đã rịn một lớp mồ hôi mỏng, bà đưa tay lên lau qua loa mấy cái, những tia sáng cuối ngày chiếu lên khuôn mặt bà làm hiện rõ vẻ mệt mỏi, tiều đàn bà kia nhìn không nỡ, chỉ tay về phía Bắc nơi có căn nhà màu hồng nằm ở đó “Họ hàng thân thích của chủ nhà trước đang sống ở đó, chị đến nhà người ta hỏi thử.”Kỳ Hồng nhẹ giọng cảm ơn rồi quay người đi về hướng căn nhà màu hồng đó, bước chân dần trở nên nặng thân bà biết hy vọng này đã rất mờ mịt, vậy nên những bước chân hướng về căn nhà màu hồng kia dường như chỉ cho xong nhiệm vẫn không có tin tức, bà sẽ từ bỏ cái huyện Tử Lĩnh này, trong căn nhà kia đang tỏa ra mùi cơm vừa chín, loáng thoáng tiếng xào rau, Kỳ Hồng gõ lên cánh cổng lớn ngoài sân, mãi sau mới có tiếng bước chân đang đi sửa sang lại áo quần, lặng lẽ đứng đợi chủ nhà ra mở phút qua đi, tiếng bước chân đã dừng lại, nhưng cánh cổng vẫn chưa mở Hồng lại gõ thêm lần nữa, “Xin hỏi có ai ở nhà không?”Hai cánh cổng chầm chậm mở ra một khe hẹp, Kỳ Hồng nhìn thấy người đứng ở đó, hàng lông mày dần nhíu Chiêu Chiêu mở cổng ra rồi lại chỉ đứng ngay khe hẹp đó, “Bác gái, có chuyện gì không ạ?”Kỳ Hồng nhìn cô sửng sốt hồi lâu, còn chưa nói gì đã định quay người rời đi được mấy bước, bà lại quay đầu hỏi “Nhà cháu…. có phải có họ hàng nhận nuôi một bé gái không?”Sở Chiêu Chiêu bình tĩnh đáp “Không phải, họ hàng nhà cháu đều sinh con trai.”Kỳ Hồng gật gật đầu, đi dọc theo con đường ban nãy rời khỏi nơi Chiêu Chiêu đóng cổng, quay người dựa lên vách tường, cô nhìn xuống đất đến thất thần, mãi đến khi mẹ Sở từ trong nhà bếp gọi vọng ra cô mới trở sớm ngày hôm sau, mẹ con Sở Chiêu Chiêu xách theo túi lớn túi nhỏ lên đường về nhà, gia đình người họ hàng kia tiễn hai người đến tận ga tàu mới quay khi đến ga tàu, mẹ Sở nhìn dòng người vội vã tới lui, đột nhiên lên tiếng “Chiêu Chiêu, để mẹ xách túi cho, con đừng xách mấy thứ này, trông xấu lắm.”Sở Chiêu Chiêu ngang bướng không để cho bà vào, “Mẹ nói gì thế, có gì mà xấu với đẹp.”Nói rồi cô sải chân bước vào sảnh tàu hỏa tám tiếng đồng hồ, hết phân nửa thời gian đó là Sở Chiêu Chiêu mơ màng ngủ, lúc gần đến nơi, điện thoại của Mục Tế Vân theo đúng như dự đoán gọi Sở thoáng thấy tên hiển thị trên màn hình thì quay đầu ra cửa sổ. Sở Chiêu Chiêu nhìn chằm chằm lên màn hình điện thoại một lúc lâu, đến khi màn hình tắt đi rồi cũng không nghe phiền não lấy một cuốn sách ép buộc bản thân phải đọc, nhưng hơn một giờ trôi qua, cô vẫn mãi dừng ở trang sách này mẹ Sở nhỏ giọng nói “Chiêu Chiêu à, có chuyện gì thì cũng đừng chỉ giữ trong lòng. Nghe điện thoại của người ta đi con.”Sở Chiêu Chiêu gật đầu, cầm điện thoại, đi ra khoang nối giữa hai toa tàu, sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng của Mục Tế Vân vang khắc đó, Sở Chiêu Chiêu đột nhiên đè chặt những suy nghĩ trong lòng lại. Cô không muốn kể khổ, càng không muốn dồn những cảm xúc tiêu cực đó lên đầu Mục Tế Vân, như vậy chỉ khiến mối quan hệ giữa Kỳ Hồng và anh thêm xấu nói “Thầy Mục, vừa rồi em không thấy có cuộc gọi đến.”Mục Tế Vân dường như không để ý gì đến chuyện này, “Bảy giờ tối nay em về đến ga đúng không? Anh đi đón em.”Sở Chiêu Chiêu “Vâng.”Trước giờ Sở Chiêu Chiêu đã quen với việc che đậy cảm xúc cá nhân, cho dù là ở trước mặt bố mẹ, cô cũng sẽ tự tiêu hóa cảm xúc của chính mình. Vậy nên lúc Mục Tế Vân đến đón cô, mẹ Sở không thấy cô có phản ứng gì đặc biệt, bà cũng đành im lặng không lên thứ giống hệt như mấy ngày trước Mục Tế Vân tiễn Sở Chiêu Chiêu ra sân ga, dường như không có gì khác biệt, lúc vừa xuống xe, Mục Tế Vân hỏi “Ngày mai em có việc gì không?”Sở Chiêu Chiêu không trả lời ngay, mà nhìn anh sau đó mới chầm chậm lắc đầu. Mục Tế Vân lại nhìn cô chằm Chiêu Chiêu bị anh nhìn đến mất tự nhiên, liền nói “Thầy Mục, anh về đi.”Ánh mắt Mục Tế Vân dần ảm đạm, anh không nói gì, đạp chân ga phóng xe rời xem thiệp mời lễ đính hôn của em trai Lịch Tịnh, anh đã biết Sở Chiêu Chiêu chắc chắn có tên trong danh sách khách mời. Chỉ là không ngờ Sở Chiêu Chiêu lại giấu anh chuyện này, rốt cuộc là không muốn dẫn anh đi cùng, hay là đang giấu diếm điều gì, Mục Tế Vân nghĩ không thông, mà cũng không muốn nghĩ nữa, chỉ có thể trút hết bực dọc lên tốc độ lái Chiêu Chiêu vừa đến khách sạn Kim Cách đã gặp được mấy cậu bạn cùng lớp đại Mậu Nhiên nhìn thấy cô, hai mắt liền sáng rực, “Sở Chiêu Chiêu! Mới có mấy tháng không gặp, sao cậu ngày càng xinh đẹp thế này?!”Sở Chiêu Chiêu vui vẻ bật cười, đi qua bên đó, đang định chào hỏi thì mấy cậu bạn khác đã bắt đầu hùa theo “Ô yô! Bọn tớ sắp nhận không ra rồi đấy!”Chỉ trong chốc lát bầu không khí đã được bọn họ làm cho náo nhiệt hơn hẳn, đúng lúc này, Tần Thư Nguyệt và Trương Khả cũng tới, bọn họ vừa vào liền phát hiện cả ba người đều đang mặc những chiếc váy trắng, không hẹn mà nhìn nhau mỉm Mậu Nhiên đứng một bên trêu chọc “Ôi chao, sợ mọi người không biết các cậu ngủ chung một phòng ký túc à? Mà hôm nay nữ chính của chính ta cũng mặc lễ phục màu trắng đấy.”Ba cô gái cùng nhìn về phía trung tâm buổi lễ, Cam Điềm quả thật đang mặc một bộ lễ phục màu trắng, phần tà váy được thiết kế phủ nhũ kim tuyến, nhìn từ xa vô cùng lấp Điềm thấy bọn họ thì vẫy tay, sau đó kéo tay một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đen đi đàn ông lạ mặt này tên Lịch Đình, bề ngoài sáng sủa, nói năng ôn hòa, là một người đàn ông rất dễ gợi lên sự hảo cảm của phái nữ, vậy nên ngay khi Cam Điềm vừa giới thiệu anh ta với mọi người xong, Trương Khả liền thì thầm “Tớ cảm thấy anh chàng này tốt hơn nhiều so với anh bạn trai trước của cậu ấy, các cậu thấy đúng không?”Tần Thư Nguyệt và Sở Chiêu Chiêu cười không đáp, kéo Trương Khả ngồi tiệc đính hôn này tổ chức vô cùng long trọng, có hơn năm mươi bàn trong đại sảnh, còn long trọng hơn cả hôn lễ chính thức của người khác. Vì khách khứa quá đông nên Cam Điềm và chồng sắp cưới của mình phải đi mời rượu ở các bàn xung quanh, khó khăn lắm mới có thể đến được bàn của các bạn đại học, vậy nên bọn họ liền biến buổi tiệc đính hôn này thành một cuộc hội ngộ bạn bè nho nhỏ, ăn uống trò chuyện vô cùng vui vẻ náo bàn ngay bên cạnh, hình như là bạn bè đại học của nhà trai, cũng trạc tuổi bàn của Sở Chiêu Chiêu, cũng cười nói vui vẻ, đôi khi sẽ còn nghe thấy bọn họ kể về những tháng ngày thời sinh đầu mọi người cũng chỉ nghe bàn bên nói chuyện vậy thôi, nhưng lại bỗng nhiên nghe thấy loáng thoáng tiếng khóc rấm rứt của một cô gái, đang trong bầu không khí người người chung vui như vậy tiếng khóc xuất hiện khiến ai cũng bất gái trời sinh nhạy cảm, Trương Khả và Tần Thư Nguyệt cứ chốc chốc lại quay đầu được bao lâu, người ngồi cùng bàn vội dẫn cô gái kia rời đi, vừa đúng lúc Cam Điềm đi đến mời rượu đã thấy hết một màn này, cô chỉ bĩu môi không nói Khả nhịn không được lên tiếng hỏi “Chuyện gì vậy?”Cam Điềm tìm một chỗ trống ngồi xuống kể “Bạn gái cũ của Lịch Đình.”Cô vừa dứt lời, cả bàn mười người đều sững sờ, Cam Điềm lại tỏ ra chẳng phải chuyện gì to tát mà cười nói, “Hồi học cấp ba đã ở bên nhau rồi, mới chia tay cách đây mấy tháng thôi.”Đối mặt với ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người, Cam Điềm chỉ nhún vai, “Mấy ngày trước tớ còn gặp cô ấy, cô ấy khá tốt, là do gia đình không đồng ý, còn có thể có cách nào sao, là cô ấy đề nghị chia tay, chủ động cắt đứt liên hệ.”Cô nâng ly rượu uống một ngụm lớn, “Sau cùng tớ lại trở thành vị đại hiệp vác cái nồi này đấy, lợi hại không?”Câu cuối vừa dứt, mọi người đều phối hợp cười xòa với cô, sau đó Cam Điềm dẹp chủ đề này qua một bên, ngồi nói chuyện cùng bạn bè một lúc lâu rồi mới đi sang bàn đến khi Cam Điềm đi rồi, Trương Khả mới để ý đến sự khác thường của Sở Chiêu Chiêu, thấy cô cứ liên tiếp rót rượu cho mình, liền can lại “Sao cậu lại uống nhiều thế?”Tửu lượng của Sở Chiêu Chiêu không tốt, chai rượu của bàn này bất giác đã bị cô uống gần phân nửa, sắc đỏ trên gương mặt giờ đã lan xuống tới người khác phát hiện, Sở Chiêu Chiêu liền đặt ly rượu xuống, bắt đầu gắp thức ăn ăn, lúc này mọi người mới yên Khả thấy thế cũng tiếp tục câu chuyện, “Các cậu biết gì không? Lớp trưởng và Bí thư của lớp hai vừa kết hôn, hôn lễ mới được tổ chức vào tháng trước!”“Cái gì?!! Kết hôn?!!” Hà Mậu Nhiên bất ngờ, “Bọn họ yêu nhau từ khi nào vậy?”“Tớ biết đâu!” Mấy chuyện hóng hớt bàn tán như này, Trương Khả vô cùng tích cực, “Nghe nói từ năm ba đã yêu nhau rồi, chẳng qua bọn mình đều không biết thôi.”“Tớ cũng có một bí mật.” Sở Chiêu Chiêu đang choáng váng đầu óc đột nhiên cất giọng xen vào, nhưng âm thanh quá nhỏ nên mọi người chẳng ai chú ý tới cô, cô đành tự nói cho chính mình nghe, “Tớ có thích một giảng viên.”“Tớ còn tưởng Bí thư của lớp hai với…. khoan đã…..” Hà Mậu Nhiên chợt khựng lại, nhìn về phía Sở Chiêu Chiêu, “Cậu nói gì cơ?”Sở Chiêu Chiêu che khuôn mặt đang ửng đỏ của mình lại, cong môi cười ngây ngô, “Tớ nói, tớ có thích một giảng viên.”Trương Khả đột nhiên nhớ ra gì đó, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Sở Chiêu Chiêu, còn Tần Thư Nguyệt bây giờ cả mặt đều hiện lên dáng vẻ hóng hớt, hỏi “Ai vậy? Giảng viên nào vậy?”Sở Chiêu Chiêu nhìn cô, không nói Khả tiếp lời “Chắc không phải là…. thầy Mục hả?”Cả bàn nín thở, ánh mắt lập tức hướng hết về Sở Chiêu Chiêu, chờ đợi câu trả lại chỉ nhìn vào ly rượu trước mặt, từng chữ nói “Tớ thích thầy ấy, rất rất thích thầy ấy, nhưng mà….”“Nhưng cái gì, nhưng mà cái gì?” Trương Khả hỏi.“Nhưng mà….” Sở Chiêu Chiêu nói, “Người nhà thầy ấy không thích tớ.”Ngưng người nhìn cô không chớp là… đã đến bước gặp mặt người nhà luôn rồi?Sở Chiêu Chiêu dần rũ đầu, nhoài người lên bàn, những âm thanh lí nhí vẫn từ miệng phát ra, “Rất thích thầy ấy….”Hai bên tai chợt yên ắng, Sở Chiêu Chiêu nằm úp trên bàn, mắt nhắm chặt, cảm giác trời đất đang xoay mòng giây trôi qua, một đôi tay ấm áp áp lên cổ cô. Cô sững người, chầm chậm ngước mặt phía sau lưng truyền tới một âm thanh vô cùng thân thuộc “Sao lại uống nhiều rượu thế này?”Sở Chiêu Chiêu không quay đầu lại, đôi mắt chớp chớp, nhìn những gương mặt của các bạn học đang đơ sau đó, Mục Tế Vân từ phía sau lưng ôm eo cô, nói với mọi người “Em ấy uống nhiều rồi, tôi đưa em ấy về trước.”Nhưng Sở Chiêu Chiêu vẫn sững sờ bất động, mãi đến khi Mục Tế Vân cúi người nói với cô “Đi không nổi à? Có cần anh bế không?”Cô lập tức đứng bật Chiêu Chiêu quay đầu, tròn mắt nhìn Mục Tế Vân, còn anh chỉ nắm tay cô, gật đầu với mọi người rồi dẫn cô rời khi đã vào thang máy, Sở Chiêu Chiêu mới kịp phản ứng lại, “Thầy Mục, sao anh lại ở đây?”Mục Tế Vân ấn vào tầng ba, nói “Em nghĩ bữa tiệc đính hôn này chỉ có mình em được mời à?”Vài giây sau, cửa thang máy mở ra, Mục Tế Vân nắm tay Sở Chiêu Chiêu đi về phía quầy lễ tân của khách lấy chứng minh thư ra, “Đặt một phòng.”Thấy nhân viên lễ tân nhìn Sở Chiêu Chiêu, Mục Tế Vân liền quay sang hỏi cô “Em có mang theo chứng minh thư không?”Sở Chiêu Chiêu vẫn chưa thoát khỏi trạng thái đờ đẫn vừa rồi, chỉ gật gật đầu, Mục Tế Vân liền trực tiếp lấy chứng minh thư từ trong túi cô, đưa cho nhân viên lễ được hai chứng minh thư, lễ tân vẫn không đặt phòng ngay mà nhìn hai người chằm Tế Vân bất lực ôm ngang eo Sở Chiêu Chiêu, “Người yêu, cô nhìn không ra à?”“Ồ ồ.” Khuôn mặt lễ tân ửng hồng, vội vàng cúi thấp đầu chọn phòng, vài phút sau, đưa ra một tấm Tế Vân nhận lấy thẻ, dẫn Sở Chiêu Chiêu đi tìm phòng, quẹt thẻ, mở cửa, bật đèn, cởϊ á vest, một loạt các thao tác vô cùng liền có Sở Chiêu Chiêu là đang thẫn thờ, cô nhìn Mục Tế Vân, “Anh đưa em lên đây làm gì?”Mục Tế Vân ngồi xuống sofa, thuận tay rút hộp thuốc, bật lửa cũng lấy ra rồi, bỗng nhiên sững lại, anh lại đặt chúng xuống.“Anh muốn tìm một nơi, để nghe em nói rõ ràng.”Sở Chiêu Chiêu vẫn đang đứng ở cửa phòng, bối rối nhìn anh, “Nói… nói cái gì?”Mục Tế Vân ngước mắt nhìn cô, ánh mắt sáng rực “Nói, em thích anh, rất thích rất thích anh.”Khuôn mặt Sở Chiêu Chiêu lập tức đỏ đến nỗi có thể trích ra máu, hai bàn tay xoắn xuýt, một chữ cũng không Tế Vân đứng dậy tiến về phía cô, Sở Chiêu Chiêu lại vô thức lùi về sau một đứng lại, hỏi “Tại sao miệng thì nói rất thích anh nhưng em vẫn luôn bước lùi về phía sau?”Anh nâng cằm, nhấn từng chữ “Sở Chiêu Chiêu, lại đây, chứng minh cho anh xem.”Sở Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn thẳng anh “Chứng minh….. cái gì?”“Chứng minh em thích anh.”Sở Chiêu Chiêu “…..”Cô đứng lâu như vậy đã là cực hạn sau khi say rồi, chầm chậm bước đến bên giường, chầm chậm ngồi xuống, nói “Thầy Mục, những ngày này em có suy nghĩ tới một chuyện, gia đình của chúng ta không hợp, không hợp một chút nào cả.”Nói rồi, cô lén lút nhìn anh, sắc mặt anh đã trở nên khó Tế Vân “Em nói tiếp đi.”“Hôm nay bọn em thấy bạn gái cũ của chồng Cam Điềm, bọn họ yêu nhau từ năm cấp ba, nhưng vì không môn đăng hộ đối mà bị ép buộc chia tay…. em cảm thấy….”Mục Tế Vân ngắt lời cô “Em cảm thấy anh sẽ là một Lịch Đình khác?”Sở Chiêu Chiêu không đáp, im lặng chính là đáp án cho câu hỏi của Tế Vân đứng dậy, đi đến trước mặt cô, anh nâng cằm cô lên, “Em có biết vì sao Lịch Đình bị ép buộc chia tay với bạn gái cũ không?”Mặc dù Sở Chiêu Chiêu vẫn không nói gì, nhưng ánh mắt đã biểu đạt tất phải nguyên nhân ban nãy đã nói rồi sao?Mục Tế Vân nói tiếp “Vì bây giờ cậu ta chỉ là một nhân viên biên chế nhỏ bé, công việc vô cùng nhàn hạ, nhưng một tháng lương chỉ có vài nghìn tệ, căn bản không kham nổi chi tiêu hàng mấy con số của cậu ta.”Ngón tay anh khẽ miết cằm Sở Chiêu Chiêu, “Em hiểu ý anh rồi chứ?”Sở Chiêu Chiêu mông lung nhìn Tế Vân thở dài, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng giải thích cho cô “Bởi vì đến chính bản thân anh ta còn nuôi không nổi mình, phải dựa vào tiền bố mẹ cho thêm mới có thể tạm qua ngày, đương nhiên phải nghe lời bố mẹ răm rắp. Còn anh sớm đã độc lập về kinh tế, cũng có nghĩa anh là một người độc lập, em đừng thấy anh lúc nào cũng bị mẹ quản đông quản tây, thật ra trước giờ bà không thể chi phối được bất kỳ quyết định nào của anh, vì bà biết trong tay bà không có bất kỳ lợi thế nào để có thể khống chế anh.”Trầm ngâm một lúc lâu, Mục Tế Vân nói tiếp “Còn cái gọi là môn đăng hộ đối, là do mối hôn sự này liên quan đến quá nhiều lợi ích của gia đình hai bên, một người vinh hai nhà được nhờ, anh của hiện tại đã thoát ly ra khỏi gia đình, cũng có đủ năng lực lựa chọn người mà bản thân mình thích, em hiểu không?”Âm thanh của Sở Chiêu Chiêu nghẹn lại “Nhưng mẹ anh không thích em, anh và em ở bên nhau sẽ làm bà ấy khó chịu.”Mục Tế Vân xoa đầu cô, giọng nói dịu dàng cất lên “Bà ấy là mẹ của anh, điều này không thể chối cãi, bà sinh anh ra nhưng không có nghĩa là anh phải sống vì bà.”Sở Chiêu Chiêu chầm chậm ngẩng đầu, cô vươn tay ôm lấy Mục Tế còn chưa kịp phản ứng, cô đã dụi mặt vào cổ, cắn hai Tế Vân sững sờ “Sao lại cắn anh?”“Em…” Sở Chiêu Chiêu vùi đầu ở hõm cổ của anh, lí nhí đáp, “Em chứng minh cho anh thấy.”Trong đầu đã bắn pháo hoa nổ rầm trời, nhưng ánh mắt anh lại lạnh xuống.“Chỉ vậy thôi?”Sở Chiêu Chiêu chợt khựng lại, dường như đang suy xét gì đó, rồi cô ngửa đầu, hôn vào khóe môi anh, sau đó còn học theo cách hôn của anh mà dần tiến này, cô chủ động đến kinh ngạc, từ đầu đến cuối, môi lưỡi triền miên, cô vẫn giữ thế chủ động, còn nhiệt tình hơn cả những nụ hôn dần dần, Mục Tế Vân lại lên nắm quyền, càng thêm dây lúc đắm chìm, Sở Chiêu Chiêu chợt cong eo, theo bản năng kéo dây khóa cảm giác được Mục Tế Vân sững lại, sau đó đôi bàn tay nóng rực tiến vào trong váy khoảnh khắc da chạm da, cơ thể Sở Chiêu Chiêu như có dòng điện chạy qua, cả người run rẩy, toàn thân nóng nhắm chặt hai mắt, trong đầu vang lên những tiếng nổ ầm ầm, trời đất như đảo biết từ khi nào, móc cài á ɭóŧ của cô đã bị cởi ra, dây áo trượt xuống, ngay sau đó trước ngực chợt nóng lên, cơ thể cứng biết bản thân mình đã không còn sức, lại bị Mục Tế Vân đè dưới thân, cả người phải chịu thêm sức nặng của anh, càng thêm nóng không khí khô nóng, cơ thể trước mắt lại mềm mại, nụ hôn của Mục Tế Vân từ trên cánh môi cô chầm chậm chạy xuống trước Chiêu Chiêu ưm a, nắm chặt áo sơ mi của này, Mục Tế Vân bỗng dừng Chiêu Chiêu mở to mắt, đôi đồng tử long lanh mê muội, hai gò má ửng đỏ, nhịp thở rối Tế Vân ghé sát bên tai cô thì thầm “Muốn ân ái cùng anh à?”Sở Chiêu Chiêu vội nhắm tịt mắt, hàng lông mi khẽ một lúc sau, Mục Tế Vân chỉ hôn lên trán cô, “Em uống nhiều rồi, chút nữa tỉnh rượu đừng có mà quay ra trách anh.”Sở Chiêu Chiêu không nói gì, l*иg ngực vẫn còn phập phồng dữ Tế Vân ngồi dậy, ôm cô lên, xoay người cô về phía sau, giúp cô cài lại á ɭóŧ, kéo lại khóa tác của anh chậm rãi, giọng nói cũng vô cùng nhẹ nhàng “Anh không muốn ở nơi chỉ ở một lần như khách sạn làm chuyện thân mật với em.”Kéo xong khóa váy, anh đứng dậy, đi về hướng phòng khi đóng cửa, anh nói với Sở Chiêu Chiêu “Đeo tai nghe xem phim đi, cho anh ít thời gian, anh sẽ tự mình giải quyết.” Chương 1 Edit HannaBeta HeulwenTruyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Tiết lão phu nhân và vài vị phu nhân đứng dưới bậc thềm nghênh đón vị nữ quan giáo tập do đích thân Hoàng Hậu nương nương tuyển chọn. “Vị cô cô này có lai lịch rất lớn, chưa tới mười lăm tuổi đã được hầu hạ bên người nương nương, cực kỳ am hiểu các lễ giáo trong hoàng cung. Lát nữa các ngươi phải để tâm đối xử thật tốt với cô cô cho ta.” “Nhưng mà lão phu nhân à, con nghe nói vị cô cô này trời sinh có nhan sắc xấu xí, vì thế nên ba mươi mấy tuổi cũng chưa gả được ra ngoài.” “Hình như tính tình cũng rất kỳ lạ, nghe nói có người giới thiệu gia đình kia cho cô thì đều bị cô mắng xối xả mà chạy……” “Cho dù tính tình kỳ lạ hơn nữa mà có thể dạy dỗ cho tiểu thư nhà mình thật tốt thì không phải được rồi à?” Cỗ kiệu được nâng tới cửa lớn của Tiết phủ, Minh Trăn vén rèm lên rồi chậm rãi đi xuống dưới. Nhìn thấy vài vị phu nhân đang đứng trước cửa, nàng lập tức đi đến trước mặt bọn họ rồi uốn gối hành lễ. “Nô tỳ Minh Trăn xin thỉnh an các vị phu nhân.” Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.“Gần đây lão thái thái có khỏe không? Cũng lâu rồi ta không gặp Hoàng Hậu nương nương, trong lòng ta vô cùng nhớ thương.” “Khỏe khoẻ, dạo này xương cốt già cỗi của lão thái thái được chăm sóc rất tốt, đa tạ lão phu nhân quan tâm.” “Minh cô cô, mau vào trong thôi. Tiểu Phúc Tử, còn không nhanh mang đồ đạc vào phủ!” Minh Trăn mặc váy áo màu xanh sẫm, dáng người thon gọn, khuôn mặt thanh tú trắng nõn hình trứng ngỗng, đôi mắt cong cong mang theo ý cười. Nàng đi theo phía sau Tiết đại phu nhân để đi dạo trong vườn, nghe vị phu nhân lải nhải kể ra những vấn đề của các tiểu thư trong phủ. “Nhạn Nhi tính tình cứng nhắc, nói chuyện quá thẳng thắn, cho dù nói gì với nó thì nó đều có thể phản bác khiến mình á khẩu không nói được gì, chọc người vô cùng tức giận!” “Như Nhi thì ngoan ngoãn, bớt làm người khác lo lắng. Nhưng lại hoàn toàn tương phản với tỷ tỷ của nó, mỗi ngày đều giống như cái hũ nút không chịu nói lời nào, đôi khi cũng có thể khiến người khác lo muốn chết đi được.” “Còn có nữ nhi Châu Nhi của Liễu di nương, khá ngốc nghếch, khó dạy bảo……” Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đến Lan Viên. Tiết đại phu nhân lại dặn dò thêm vài câu, thu xếp vài hạ nhân ở lại rồi nhanh chóng rời đi, nhưng mới tới cửa lại xoay người quay lại, đắn đo một lúc. “Minh cô cô à, cách vách Lan Viên này là nơi ở của Tiết Thành. Chắc cô cô cũng biết điều đó rồi.” “Nhưng cô cô yên tâm, nó không thường xuyên ra ngoài đâu.” Hai người không nói thêm gì nữa. Minh Trăn đi dạo xung quanh Lan Viên, đi đến phía trước bức tường ngăn loang lổ, nàng nâng tay lên, nhẹ nhàng gõ gõ vào vách tường. Người trong lòng của nàng, đang ở ngay cách vách. Sắc trời càng ngày càng tối, Minh Trăn ăn cơm xong rồi trở lại phòng mình, ngồi trước bàn lật xem sách. Vào mùa xuân năm sau, Thái tử sẽ nghênh thú trưởng nữ của Tiết gia. Minh Trăn chủ động xin thay thế ma ma trong cung đi đến Tiết gia, dạy dỗ cung quy lễ giáo cho Thái tử phi tương lai. Hoàng Hậu nương nương nói muốn thả nàng về nhà gả chồng nhưng nàng không chịu. Hoàng Hậu chỉ thở dài một tiếng, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Minh Trăn, trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót. “Ngươi tội gì phải như vậy?” “Hiện tại dáng vẻ của hắn thế kia, cũng không còn tương lai có thể tiếp tục vì triều đình nữa.” “Minh Trăn của ta cũng trở thành gái lỡ thì mất rồi.” Minh Trăn vẫn quỳ ở đó đến nỗi không dậy nổi, cuối cùng cũng khiến Hoàng Hậu đồng ý. Đầu tháng tư, Minh Trăn ngồi kiệu, lần đầu tiên rời khỏi hoàng cung đi tới Tiết phủ. ง •̀•́งง •̀•́งง •̀•́ง Truyện đánh dấuNhấn để xem...Truyện đang đọcNhấn để xem... Tác giả Thể loại Cổ Đại, Truyện Sắc, Truyện KhácNguồn thái Đang raSố chương 31Ngày đăng 3 tháng trướcCập nhật 3 tháng trước Dịch Tác giả DADA_Team Thiết kế [ Chiêu Nghi Thẻ 18+, 1-vs-1, Cao H, Cổ đại, Cung đình hầu tước, Duyên trời tác hợp, H văn - Thịt văn, HE, Ngọt, Nhẹ nhàng, Nữ truy, Sắc, Sạch, Thầm mến, Thâm tình Nhằm mang lại trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn, chúng đã chuyển ngữ nội dung sau đây.

liếc mắt đưa tình truyện